Tôi ở bên anh suốt 8 năm trời đằng đẵng, từ khi anh bị tai nạn phải nằm liệt giường. Ngày ngày cơm bưng nước rót, nửa đêm trở mình cho anh từng thìa cháo muỗng thuốc. Bao người thân quen đều khen tôi là dâu hiền, vợ đảm. Tôi cũng tin rằng, chỉ cần tình nghĩa đủ dày, thì rồi một ngày trời sẽ thương.
Quả nhiên, sau 8 năm kiên trì, anh dần hồi phục. Anh có thể ngồi dậy, rồi chập chững bước đi. Cả nhà vỡ òa trong hạnh phúc. Tôi rưng rưng nước mắt, nghĩ rằng cuối cùng hạnh phúc đã mỉm cười với mình.
Ấy vậy mà, chỉ đúng 1 tháng sau khi bình phục, anh bất ngờ đưa cho tôi một tờ giấy. Tim tôi thắt lại khi nhìn rõ đó là… đơn ly hôn, lý do anh viết gọn lỏn: “Không còn tình cảm”.
Cả người tôi run bần bật, uất ức đến nghẹn lời. 8 năm thanh xuân, 8 năm mồ hôi nước mắt, cuối cùng lại đổi lấy một cú phản bội phũ phàng.
Tôi nuốt nghẹn đau đớn, không khóc, không van xin. Tôi âm thầm gọi cả 2 bên họ hàng tới nhà, chuẩn bị hẳn 10 mâm cỗ toàn vịt. Khi mọi người ngồi đông đủ, tôi rót rượu, nở nụ cười lạnh lùng:
– “Hôm nay, tôi mời anh chị em một bữa thật no nê. Sau bữa này, tôi sẽ trả lại tất cả cho chồng tôi.”
Cả mâm cỗ còn chưa kịp dậy mùi, thì đúng 10 phút sau có tiếng người ngoài sân hô hoán, rồi từng tốp cán bộ bước vào. Trên tay họ là tập hồ sơ dày cộm. Và rồi, sự thật bị phơi bày:
Toàn bộ số tài sản, đất đai, sổ đỏ đứng tên anh bấy lâu nay đều đã sang tên tôi từ ngày anh còn nằm liệt giường.
Mọi ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía anh, trong khi tôi chỉ rót thêm một chén rượu, chậm rãi nói:
– “Quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Tôi chỉ mất có 8 năm thôi, cũng đáng chứ nhỉ?”
Anh chết lặng, mặt cắt không còn giọt máu, còn cả họ hàng thì nhốn nháo đứng không vững…