Ngày mẹ m..ấ.t, chị gái bỏ tôi đi mà không một lời giải thích. Suốt mười lăm năm, khoảng trống ấy là vết thương không bao giờ lành. Rồi một cuộc điện thoại bất ngờ đến: chị đã qua đời khi sinh đôi, và tôi là người thân duy nhất còn lại. Ở bệnh viện, khi bế hai cháu nhỏ lần đầu tiên, một y tá trao vào tay tôi bức thư của chị. Càng đọc từng dòng chữ, tim tôi như thắt lại. Chỉ đến lúc ấy, tôi mới hiểu vì sao ngày xưa chị đã rời bỏ tôi.

Tôi vẫn nhớ rõ cái ngày định mệnh ấy – ngày mẹ trút hơi thở cuối cùng. Trong căn nhà nhỏ ngập mùi thuốc sát trùnRead More…