
Đó là buổi tiệc kỷ niệm 30 năm thành lập công ty gia đình nhà chồng tôi — một sự kiện lớn, sang trọng, được tổ chức ở khách sạn 5 sao giữa trung tâm thành phố. Ai cũng ăn mặc lộng lẫy, tiếng cười nói, chúc tụng vang khắp khán phòng.
Tôi – Trang, con dâu cả của nhà họ Vũ, đứng lặng ở góc hội trường, mặc chiếc váy dài màu be đơn giản. Tôi không thích phô trương, chỉ muốn yên ổn làm dâu, chăm chồng, nuôi con, và phụ giúp việc kinh doanh. Nhưng có lẽ chính sự giản dị đó khiến mẹ chồng tôi – bà Thu, người phụ nữ nổi tiếng cầu toàn và sĩ diện – không vừa mắt.
Từ ngày tôi về làm dâu, bà luôn tìm cách chê bai: nào là tôi “quê mùa”, “ăn mặc không ra dáng dâu trưởng”, “nói năng thiếu khôn khéo”. Tôi nhẫn nhịn, bởi nghĩ chỉ cần sống tốt, bà sẽ hiểu tấm lòng mình.
Nhưng hôm ấy, giữa buổi tiệc, mọi chuyện đã đi quá xa.
Khi người dẫn chương trình vừa giới thiệu “Gia đình Giám đốc Vũ Minh – linh hồn của công ty suốt 10 năm qua”, mọi người vỗ tay rầm rộ. Chồng tôi nắm tay tôi bước lên sân khấu. Nhưng ngay lúc ấy, mẹ chồng đứng bật dậy, giật micro từ tay MC, giọng bà vang khắp hội trường:
“Dừng lại! Con Trang, mày không cần lên đây nữa. Nhà này không cần đứa như mày để khoe khoang trước thiên hạ!”
Cả khán phòng chết lặng. Tôi đứng khựng lại, nhìn bà với ánh mắt không tin nổi.
Bà chỉ thẳng tay về phía tôi, giọng đanh thép:
“Tôi nói cho mọi người biết, con dâu tôi chẳng có công lao gì với công ty này hết! Nó chỉ dựa hơi chồng, ăn sung mặc sướng. Không có nó, nhà này vẫn sung túc, vẫn rạng rỡ!”
Mọi người bắt đầu xì xào. Chồng tôi luống cuống định kéo mẹ xuống, nhưng bà gạt phắt tay anh, nói tiếp:
“Tôi không chịu nổi cảnh người đàn bà này suốt ngày làm bộ đạo đức, trong khi chẳng đóng góp được gì. Từ hôm nay, tôi từ mặt nó!”
Không khí đặc quánh lại. Tôi nghe tiếng rì rầm, thấy vài người khách đưa điện thoại lên quay. Trong lòng tôi vừa tủi nhục, vừa đau đớn. Mười năm làm dâu, tôi chưa từng cãi một lời, vậy mà hôm nay bị sỉ nhục trước hàng trăm người.
Tôi hít một hơi thật sâu. Bàn tay khẽ run, nhưng tôi vẫn giữ bình tĩnh. Tôi không khóc, không cãi lại. Chỉ nhẹ nhàng mở chiếc túi xách nhỏ, rút ra một tờ giấy được kẹp gọn gàng trong phong bì trắng.
Tôi tiến lên sân khấu, đặt tờ giấy trước mặt mọi người, giọng vẫn bình tĩnh:
“Nếu mẹ đã muốn làm rõ công – tội của con, vậy con xin phép được nói vài lời.”
Tôi ngẩng đầu nhìn khán phòng.
“Tờ giấy này là hợp đồng chuyển nhượng 40% cổ phần công ty – phần mà bố con đã đầu tư từ 5 năm trước để cứu công ty khỏi phá sản. Hồi đó, nhà mình nợ ngân hàng hơn 20 tỷ, không ai dám bỏ tiền cứu. Chính con đã vay thế chấp căn nhà của ba mẹ ruột và đứng tên đầu tư để giữ công ty này tồn tại.”
Một tràng xì xào lan khắp khán phòng. Tôi nhìn thẳng vào mẹ chồng:
“Mẹ nói không có con, nhà này vẫn sung túc. Vậy mẹ có biết, nếu năm ấy con không ký hợp đồng này, công ty đã bị xiết tài sản rồi không? Hôm nay nếu mẹ muốn con ra khỏi nhà họ Vũ, con sẵn sàng. Nhưng xin mẹ nhớ, con đi thì 40% cổ phần này cũng đi cùng.”
Không gian im phăng phắc.
Bà Thu tái mét, đôi môi run run. Bà lắp bắp:
“Cô… cô nói dối! Cổ phần đó… chẳng phải của cô!”
Tôi rút tiếp bản sao giấy tờ, đưa cho MC đang đứng gần:
“Anh có thể đọc giúp tôi phần cuối của hợp đồng, ghi rõ người đứng tên?”
MC ngập ngừng đọc:
“Chủ sở hữu cổ phần: Nguyễn Thùy Trang.”
Một tiếng xôn xao vang dậy. Nhiều khách mời ngỡ ngàng, vài người vỗ vai chồng tôi, gật gù. Còn mẹ chồng tôi thì đứng lặng. Khuôn mặt bà không còn giọt máu, mắt trân trân nhìn tờ giấy như không tin nổi.
Tôi khẽ cúi đầu, nói nhỏ nhưng rõ ràng:
“Con chưa bao giờ muốn tranh giành hay kể công. Con chỉ muốn mẹ hiểu, đôi khi, người mà mẹ xem thường lại chính là người đã âm thầm giữ gìn danh dự cho cả nhà.”
Bà Thu không nói thêm lời nào. Cả khán phòng im phăng phắc. Tôi quay lưng bước xuống sân khấu, từng bước nặng trĩu.
Một lát sau, chồng tôi đuổi kịp, nắm chặt tay tôi, giọng nghẹn ngào:
“Anh xin lỗi, anh không ngờ mẹ lại làm như vậy. Em đừng rời đi, anh sẽ giải quyết.”
Tôi chỉ cười buồn:
“Em không cần ai xin lỗi. Em chỉ cần sự tôn trọng.”
Buổi tiệc tiếp tục, nhưng không còn tiếng cười. Ai cũng nhìn theo bóng mẹ chồng tôi, giờ đã ngồi bệt xuống ghế, mắt vô hồn. Còn tôi, tôi rời khỏi hội trường trong im lặng, mang theo tờ giấy ấy – thứ không chỉ chứng minh công sức, mà còn là minh chứng cho lòng tự trọng của một người phụ nữ.
Sau hôm đó, bà Thu ốm mất một tuần. Khi tôi trở lại nhà, bà nắm tay tôi, nước mắt rơi:
“Mẹ sai rồi… Mẹ cứ tưởng con chỉ là đứa phụ thuộc, nào ngờ con lại là người gánh cả nhà này. Con đừng giận mẹ nữa.”
Tôi nhìn bà, khẽ cười, rồi cúi đầu lễ phép:
“Con chưa bao giờ muốn hơn thua với mẹ. Con chỉ mong nhà mình biết yêu thương nhau thật lòng.”
Từ hôm đó, tôi không còn là “con dâu bị xem thường” nữa — mà là người phụ nữ khiến cả gia đình hiểu ra: Sự tôn trọng mới là nền tảng thật sự của một mái nhà.