Điền mã analytic vào đây

Có bầu trước, nhà trai bắt cô dâu phải trèo tường vào nhà, mẹ cô đồng ý nhưng khi đến rước dâu thì…

Tin Tức

Thảo m:ang th:ai khi mới yêu Hiếu được ba tháng.
Cả hai đều không hề có kế hoạch. Nhưng khi chuyện đến tai gia đình hai bên, mọi thứ bỗng trở nên r:ối r:en.

Nhà Thảo nghèo. Ba mất sớm. Mẹ cô làm tạp vụ trong xưởng gỗ để nuôi hai chị em. Hôm Thảo báo tin mình có th:ai, mẹ im lặng rất lâu rồi chỉ thở dài:

– Con tính sao bây giờ?

Thảo ôm mặt khóc. Hiếu hứa sẽ cưới, và cô tin. Nhưng khi hai nhà gặp mặt bàn chuyện, mẹ Hiếu lạnh lùng nói:

– Con dâu có b:ầ:u trước cưới là làm x:ấu mặt nhà này. Ngày rước dâu, nó phải tr:èo tường mà vào, không được đi cửa chính.

Không khí lặng đi. Ai nấy s:ững s:ờ. Mẹ Thảo cúi gằm mặt, đôi tay r:u:n r:u:n nắm chặt vạt áo. Thảo nhìn mẹ, nước mắt rơi. Một lát sau, mẹ cô khẽ nói:

– Ừ… miễn là bên đó cho cưới, thì trèo tường cũng được.

Đêm trước ngày cưới, Thảo không ngủ. Trong bụng, đứa bé đ:ạp khẽ như hiểu lòng mẹ. Cô thì thầm với con:

“Chỉ cần con bình an, mẹ chịu nh:ụ:c cũng được.”

Sáng hôm sau, đoàn nhà trai đến. Mâm quả đỏ rực xếp đầy sân, tiếng nhạc vang lên rộn rã. Người trong xóm kéo nhau đến xem, bàn tán xôn xao:

– Nghe nói cô dâu phải tr:è:o tường vô đó!
– Tội nghiệp, mới m:a:ng b:ầ:u đã bị kh:i:nh…

Hiếu mặc vest đen, đứng lặng. Anh không dám nhìn Thảo, môi mím chặt. Trong phòng, mẹ Thảo nhẹ nhàng vuốt tóc con:– Cố lên, con. Qua bên đó rồi ráng sống cho yên ổn…

Khi người nhà trai gọi, mẹ Hiếu chỉ tay ra phía cổng hông:

– Ra lối đó. Không được bước qua cửa chính.

Thảo đứng dậy. Mắt cô đỏ hoe. Trước mặt là một cánh cổng nhỏ, hẹp và han gỉ. Bụng cô đã nhô rõ dưới lớp áo dài trắng. Vài thanh niên bên nhà trai nhìn nhau cười nhạt.

Thảo quay lại nhìn mẹ. Đôi mắt người mẹ đỏ ngầu. Bà cắn chặt môi, rồi bất ngờ bước tới, gi:ậ:t mạnh khăn voan trên đầu con, n:é:m xuống đất và nói…

 

– Con tôi không đi cửa sau! Nó có bầu chứ không làm điều gì sai trái. Nếu không đón rước đàng hoàng, thì thôi, khỏi cưới!

Thảo sững người. Mẹ cô run lên vì giận. Hiếu bước tới, định nắm tay Thảo, nhưng bị bà gạt ra:

– Đừng đụng vào con tôi. Gia đình bà coi thường nó như vậy, tôi không gả nữa.

Mẹ Hiếu quát:

– Bà không gả thì đừng có trách!

Mẹ Thảo ngẩng cao đầu, giọng rắn rỏi:

– Tôi thương con tôi còn chưa hết. Tôi chẳng có gì phải sợ ai trách!

Bà quay sang con gái:

– Vô nhà. Mẹ con mình nuôi cháu. Mẹ không để con bị sỉ nhục chỉ vì một đám cưới.

Thảo oà khóc, ôm chặt lấy mẹ. Đoàn rước dâu im bặt. Người xung quanh bàn tán ồn ào. Hiếu đứng chết lặng, rồi quay người bỏ đi, không nói lời nào.

Xe hoa rời khỏi cổng. Nhạc tắt. Đám người tản dần. Trên sân chỉ còn hai mẹ con đứng cạnh nhau. Nắng sớm chiếu lên tóc họ, vàng hoe.

Mẹ lau nước mắt cho con:

– Mẹ thương con. Đời này chỉ có mẹ thương con thật lòng. Đừng sợ. Mẹ làm lụng cũng nuôi được hai mẹ con con

Thảo gục vào vai mẹ. Lần đầu tiên trong đời, cô thấy nhẹ nhõm, dù ngày cưới tan vỡ.

Tối đó, cô cất váy cưới vào góc tủ. Bụng cô lại động đậy. Cô đặt tay lên, khẽ thì thầm:

– Con ơi, không sao cả. Có mẹ, có bà ngoại, con vẫn là đứa trẻ được yêu thương nhất trên đời.

Ngoài trời, gió lướt qua rặng chuối. Trời trong vắt. Một ngày mới bắt đầu – không nhạc cưới, không pháo hồng – nhưng có lòng tự trọng, có sự vững vàng, và một tình thương vô điều kiện của người mẹ dành cho con gái mình.

….

Một năm sau.

Đứa bé ra đời, bụ bẫm, trắng trẻo, có đôi mắt dài và hàng mi cong vút như Hiếu. Đặt tên là An – nghĩa là “bình an” – Thảo chỉ mong con mình lớn lên trong yên lành, không bị ai tổn thương.

Mẹ con Thảo vẫn sống trong căn nhà nhỏ cạnh rặng chuối. Mỗi sáng, bà ngoại đi làm sớm, Thảo ở nhà chăm con, thỉnh thoảng nhận thêm đồ may vá về làm. Cuộc sống vất vả, nhưng yên ổn. Cô dần mạnh mẽ, dạn dĩ hơn. Có những đêm con sốt, cô vừa khóc vừa quấn khăn hạ nhiệt. Có những hôm ôm con đi khám bệnh, chỉ có một mình. Nhưng nhìn nụ cười của con, Thảo biết: mọi thứ đều xứng đáng.

Rồi một buổi chiều cuối năm, khi gió lùa lạnh buốt, có người đứng ngoài cổng gọi:

– Thảo ơi, có khách!

Thảo bế bé An ra, ngỡ ngàng khi thấy mẹ Hiếu đứng đó – dáng người gầy hơn, tóc bạc nhiều, tay xách túi quà và giỏ trái cây. Ánh mắt bà không còn kiêu kỳ như trước, mà chùng xuống, đầy lặng lẽ.

– Tôi… tới thăm cháu.

Thảo siết chặt tay con, đứng lặng. Bà nhìn bé An, rồi khẽ thở dài:

– Tôi sai rồi. Năm ngoái tôi quá cố chấp, sĩ diện… Tôi đã làm tổn thương con bé và cả cháu tôi. Bây giờ chỉ mong… được bù đắp phần nào.

Bé An nhìn bà lạ lẫm. Nó núp mặt vào vai mẹ, rồi bất chợt ngó lại, cười toe toét. Bà chợt rưng rưng.

– Cho tôi… được bế nó một chút được không?

Thảo lặng im hồi lâu. Mẹ cô từ trong nhà bước ra, đứng cạnh, cũng không nói gì. Cả ba người đàn bà, ba thế hệ, đứng im trong chiều gió lạnh.

Một lát sau, Thảo đưa con cho bà. Tay bà run lên khi đón đứa bé. Bé An ngọ nguậy, rồi cười khúc khích, nắm lấy vạt áo bà. Nước mắt mẹ Hiếu trào ra, bà cúi xuống hôn lên trán cháu, thì thầm:

– Bà xin lỗi…

Từ hôm đó, bà thỉnh thoảng ghé sang thăm cháu, mang theo ít bánh, trái cây, sữa. Bà không còn nói nhiều, chỉ lặng lẽ ngồi chơi với bé. Có lần, bà ngỏ ý:

– Nếu con cho phép, cuối tuần bà muốn đón cháu về nhà nội chơi. Một buổi thôi cũng được. Nhà vẫn còn là nhà của nó…

Thảo im lặng rất lâu. Cô không gật, cũng không lắc. Nhưng buổi chiều hôm sau, cô xếp sẵn túi đồ nhỏ, dặn kỹ:

– Bé ngủ hay trở mình. Uống sữa thì nhớ khuấy loãng một chút.

Rồi cô bế con ra cổng, trao tận tay bà, nói nhỏ:

– Nhớ trả cháu đúng giờ.

Bà mỉm cười, như người vừa được nhận một món quà lớn sau nhiều tháng năm hối hận.

Còn Hiếu? Anh vài lần nhắn tin, dừng trước cổng rồi lại quay đi. Thảo chưa trả lời. Nhưng mỗi lần nhìn con, ánh mắt cô không còn giận dữ. Chỉ có một điều chắc chắn: cô đang học cách tha thứ – cho anh, cho mẹ anh, và cho cả những điều đau lòng đã xảy ra.

Câu chuyện chưa có hồi kết. Nhưng có một cánh cửa đang dần hé mở – từ lòng yêu thương, và từ một người mẹ đã dám đứng lên bảo vệ con gái mình, bất chấp mọi lễ nghi.

Nguồn: https://sohuutritue.net.vn/co-bau-truoc-nha-trai-bat-co-dau-phai-treo-tuong-vao-nha-me-co-dong-y-nhung-khi-den-ruoc-dau-thi-d295649.html