Điền mã analytic vào đây

Người đàn ông trung niên khắc khổ đến xin làm bảo vệ nhưng cô thư kí m/ỉa m/ai: “Nhìn ông y như… ă/n x/in, ai thuê…” rồi đu/ổi luôn đi…’

Tin Tức

Người đàn ông trung niên khắc khổ đến xin làm bảo vệ nhưng cô thư kí m/ỉa m/ai: “Nhìn ông y như… ă/n x/in, ai thuê…” rồi đu/ổi luôn đi…’

 

Sáng hôm ấy, trời mưa lất phất. Trước cổng tòa nhà Tập đoàn M.H, một người đàn ông trung niên dáng khắc khổ, quần áo cũ kỹ, gương mặt hằn vết nhọc nhằn, rụt rè bước đến quầy lễ tân.

Trên tay ông cầm một túi hồ sơ nhàu nhĩ, giọng run run: “Tôi… tôi đến xin việc làm bảo vệ. Tôi còn sức khỏe, có thể làm ca đêm, ca ngày gì cũng được. Tôi thấy bên ngoài cổng công ty có treo biển tuyển bảo vệ.”

Cô thư ký xinh đẹp tên Hương hôm đó đã làm thay lễ tân 1 buổi do cô lễ tân nhà có việc bận. Hương, khoảng 25 tuổi, váy công sở chỉn chu, đôi môi đỏ chót – nhìn ông từ đầu đến chân bằng ánh mắt khinh khỉnh. Cô nhướng mày, cười nhạt: “Công ty tôi là tập đoàn lớn, bảo vệ cũng phải có ngoại hình và tác phong. Ông nhìn lại mình đi… ai mà dám thuê ông?”

Người đàn ông cúi gằm mặt: “Tôi từng làm bảo vệ cho nhà máy cũ, bị giải thể nên thất nghiệp. Tôi chỉ cần việc làm, có gì cô cứ bảo, tôi làm được hết.”. Hương bĩu môi, giọng lạnh tanh: “Tôi nói thật nhé, nhìn ông y như… ăn xin. Lảng vảng ở đây là bảo vệ đuổi ngay đấy. Mà khéo khi ông đang canh xe người ta để ăn trộm cũng nên. Đi đi, tôi không muốn phiền.”

Mấy nhân viên gần đó nghe vậy cười rúc rích. Người đàn ông ngượng ngùng bước lùi, mắt đỏ hoe. Đúng lúc ấy, thang máy mở ra, một người đàn ông trẻ mặc vest đen bước ra — Tổng giám đốc Trần Minh, người mà Hương vẫn thường tự hào gọi là “bạn trai” của mình. Thấy anh xuất hiện, Hương vội chỉnh lại tóc, chạy đến cười ngọt ngào: “Anh Minh, anh ra ngoài à? Hôm nay em đặt chỗ ăn trưa rồi nhé!”

Nhưng Minh không đáp. Ánh mắt anh vừa chạm phải người đàn ông trung niên đang đứng ở góc cổng — bỗng đứng sững lại, rồi run rẩy bước đến gần. Mấy nhân viên đều ngạc nhiên. Minh dừng trước mặt người đàn ông, ánh mắt lạc đi, giọng nghẹn: “B… bố? Có thật là bố không?”

Người đàn ông kia cũng sững người, mắt nhòe nước: “Minh… con…”. Không ai tin nổi vào mắt mình. Vị tổng giám đốc trẻ tuổi tài ba của tập đoàn— lại quỳ sụp xuống trước người đàn ông ăn mặc rách rưới kia, ôm chầm lấy ông mà khóc như đứa trẻ. “Bố… con xin lỗi. Bao năm qua con tìm bố khắp nơi mà không thấy… Con cứ nghĩ bố đã mất rồi…”

Cả đại sảnh chết lặng. Cô thư ký Hương há hốc miệng, mặt cắt không còn giọt máu. Cô nhớ lại từng lời mình vừa nói: “Ai đi thuê lão ăn xin như ông, ở đây chỉ toàn người đàng hoàng.” Giờ đây, người mà cô sỉ nhục — chính là cha ruột của bạn trai mình, chủ tịch danh dự của cả tập đoàn.

Hai cha con ôm nhau khóc. Minh nắm chặt tay bố, run run nói: “Bố ơi, năm xưa bố bỏ đi vì nợ nần, con đã cho người tìm khắp mà không được. Con cứ nghĩ bố đã đi xa. Nếu con biết bố còn sống, con đã không để bố khổ thế này. Bố cũng vì gia đình mình vì anh em con mới nợ nần rồi phải bỏ trốn khỏi quê hương”. Ông lão chỉ khẽ lắc đầu, giọng khàn đặc: “Bố không muốn làm gánh nặng cho con. Bố chỉ muốn đi xin việc, được trông cổng, lau dọn, miễn là tự lo được miếng ăn.”

Minh bật khóc lớn hơn, ôm chặt vai bố: “Bố không phải đi xin gì hết. Cả công ty này là của bố – nhờ bố mà con có ngày hôm nay.”. Những người xung quanh ai nấy đều cúi mặt. Chỉ có Hương – cô thư ký từng tự hào vì yêu tổng giám đốc – đứng chết lặng. Minh quay lại, ánh mắt lạnh băng: “Tôi vừa nghe hết những gì cô nói với bố tôi. Cảm ơn cô, cô đã giúp tôi nhận ra mình đang yêu nhầm người.”

Hương òa khóc, cố níu lấy tay anh: “Anh Minh… em không biết… Em tưởng ông ấy…”. Minh dứt tay ra, nhìn thẳng: “Đó là vấn đề. Cô không cần biết. Cô chỉ cần tử tế, thì chẳng bao giờ phải sợ nhầm ai.” Ngày hôm sau, toàn bộ nhân viên công ty được thông báo: “Từ hôm nay, ông Trần Văn Lâm – cha của Tổng giám đốc – chính thức là cố vấn an ninh danh dự của tập đoàn Hoàng Minh.”