Ở thành phố Quảng Giang, ai mà chẳng biết đến bà Thúy Lan, 47 tuổi — vợ một chủ doanh nghiệp xây dựng giàu có, ở biệt thự mặt hồ Tân Phúc.
Chồng đi công tác triền miên, con thì du học, bà Lan cô đơn đến phát sợ.
Thế rồi một tối, trong buổi tiệc sinh nhật bạn, bà được rủ đến quán “Bay Đêm”, quán karaoke sang trọng nhất khu trung tâm.
Nơi ấy ánh đèn tím rực, tiếng nhạc dập dìu, và những chàng trai trẻ khỏe – giọng ngọt như mật, dáng lại chuẩn như người mẫu.
Lần đầu nghe Minh Kha, chàng trai mới 25 tuổi, cất giọng hát “Tình thôi xót xa”, bà Lan như bị thôi miên.
Cảm giác vừa lạ lẫm vừa trẻ lại, như mình 20 tuổi.

Từ hôm đó, bà đặt phòng VIP riêng, chỉ để nghe Kha hát, trả hẳn 20 triệu mỗi tháng — “chỉ cần hát cho chị nghe thôi, đừng làm gì khác”.
Kha cười hiền, giọng nhỏ nhẹ:
“Em chỉ cần chị vui là được.”
Rồi bà Lan đến mỗi tối, cứ 8 giờ là xe con đen bóng đỗ trước cửa “Bay Đêm”.
Nhân viên gọi bà là “Phú bà Lan Bay”, một người đàn bà chịu chơi, đẹp sang mà lại sòng phẳng.
Chồng bà – ông Hưng – nghi ngờ, nhưng không nói gì.Ông tưởng vợ đi spa, họp hội bạn.
Ai ngờ bà bỏ bê cả công ty, chỉ quanh quẩn ở quán hát đến 2, 3 giờ sáng, mắt đỏ hoe mà miệng vẫn cười.
XEm Thêm:Chị chồng vay 2 tỷ để xây nhà, đi ăn tân gia xong về chồng tôi tuyên bố xóa nợ, tôi s-ôi má-u gọi hẳn chị chồng đến 3 mặt 1 lời thì chị dúi vào tay tôi cả bọc túi bóng đen khiến tôi phải đưa thêm cho chị 100 triệu nữa…
Chị chồng vay 2 tỷ để xây nhà, đi ăn tân gia xong về chồng tôi tuyên bố xóa nợ, tôi s-ôi má-u gọi hẳn chị chồng đến 3 mặt 1 lời thì chị dúi vào tay tôi cả bọc túi bóng đen khiến tôi phải đưa thêm cho chị 100 triệu nữa…
Hôm đó, vợ chồng tôi được mời đi ăn tân gia nhà chị chồng. Căn nhà mới toanh, rộng gần 200m², nội thất sáng choang. Tôi vừa ngồi xuống mâm thì chồng đã vỗ vai chị:
“Thôi, khoản 2 tỷ em cho chị vay, coi như xóa luôn, không cần trả nữa.”
Tôi đang gắp miếng thịt cũng ngh-ẹn ngay cổ. Suốt 5 năm nay, vợ chồng tôi chắt bóp từng đồng, vay ngân hàng, làm đủ việc mới cho chị vay được số tiền đó để xây nhà. Tôi nhìn chồng, mặt nóng ran, nhưng cố nhịn cho đến khi về.
Về tới nhà, tôi đóng sầm cửa, lạnh giọng:
“Anh nói lại xem? Xóa nợ là sao? Đấy là tiền mồ h-ôi nước mắt của cả hai!”
Chồng ậm ừ:
“Anh thấy chị khó khăn, giờ có nhà rồi, thôi coi như giúp chị…”
Tôi lập tức gọi chị chồng sang nhà, yêu cầu “ba mặt một lời”. Chị vừa đến, chưa kịp ngồi đã dúi vào tay tôi một túi bóng đen cộm cộm.
Tôi mở ra. Chị chồng nhìn tôi, nói nhỏ:
“Em nghĩ vì sao hôm nay anh ấy xóa nợ? Nếu em muốn giữ yên cửa êm nhà ấm, thì đưa thêm chị 100 triệu nữa.”
Tôi đứng chế-t lặng, tay run lên. Chồng tôi mặt trắng bệch, lắp bắp luống cuống thừa nhận 1 sự thật kinhkhung…
Tôi đứng chết lặng, tay vẫn nắm chặt túi bóng đen. Cả người như tê dại.
Chồng tôi — người mà tôi từng tin tưởng hết lòng — mặt cắt không còn giọt máu.
Tôi gằn giọng:
– “Anh… nói đi. Chuyện này là sao? Trong túi này là cái gì?”
Chị chồng nhìn chồng tôi, nhếch mép cười khẩy:
– “Nói đi chứ em rể, nếu không thì để chị nói cho.”
Tôi run run mở túi bóng ra — bên trong là một xấp ảnh.
Ảnh chụp chồng tôi và chị ấy… trong những tư thế mà không ai muốn nhìn thấy.
Mắt tôi tối sầm. Tim như bị ai bóp nghẹt.
Tôi lùi lại, không tin nổi những gì trước mắt.
– “Anh… với chị ruột của mình?” – Tôi thốt lên, nghẹn giọng.
Chồng tôi vội nhào tới:
– “Không phải như em nghĩ! Hôm đó anh say, chị ấy… chị ấy dụ anh! Anh xin em, đừng nói ra, bố mẹ sẽ chết mất nếu biết chuyện này!”
Bảo hiểm nhân thọ
Chị chồng bật cười chua chát:
– “Dụ? Nếu chị không giữ những tấm ảnh này, em có dám nói chuyện xóa nợ không?”
– “Chị điên rồi! Chị muốn phá nát gia đình tôi à?!” – Tôi hét lên, nước mắt tràn ra.
Chị thản nhiên nhún vai:
– “Gia đình à? Chị đã mất cả đời cho căn nhà này. Em nghĩ chị cần hai tỷ à? Không. Chị cần im lặng. Cần danh dự. Còn anh ấy…” – chị liếc sang chồng tôi – “nợ chị một lần ngu dại mà cả đời không dám mở miệng.”
Không khí trong phòng đặc quánh.
Tôi hiểu vì sao anh ta im lặng, vì sao dám “xóa nợ” trước bàn dân thiên hạ – đó là cái giá để bịt miệng chị chồng.
Tôi nhìn hai con người trước mặt, một người là chồng, một người là chị chồng — cả hai đều phản bội tôi theo cách tồi tệ nhất.
Tôi bước tới, đặt túi ảnh lên bàn, nói lạnh lùng:
– “Hai người yên tâm. Tôi sẽ không nói với ai. Nhưng từ giờ, chúng ta không còn gì để nói nữa.”
Rồi tôi rút điện thoại, bấm một dãy số.
Giọng tôi bình tĩnh đến rợn người:
– “Alo, ngân hàng phải không? Tôi muốn rút toàn bộ số tiền tiết kiệm đứng tên tôi, chuyển sang tài khoản riêng.”
Túi đựng đồ
Chồng tôi sững người, lao tới giật điện thoại nhưng tôi tránh được.
Tôi nhìn anh ta, cười nhạt:
– “Anh xóa nợ cho chị, được. Còn tôi xóa luôn anh khỏi cuộc đời mình.”
Tôi rời đi giữa tiếng mưa đêm lộp bộp ngoài sân, lòng vừa đau vừa nhẹ nhõm.
Ba tháng sau, tin đồn lan khắp khu phố:
Căn nhà 200m² mà chị chồng tự hào bị ngân hàng niêm phong vì nợ gốc chưa trả.
Còn chồng tôi, bị công ty sa thải, suốt ngày lang thang xin việc không ai nhận.
Còn tôi — tôi dùng số tiền tiết kiệm mở một tiệm nhỏ dạy làm bánh, sống lặng lẽ mà thanh thản.
Một hôm, có người gửi đến tiệm một phong bì. Bên trong chỉ có tấm ảnh tôi đứng trong mưa hôm chia tay, và một dòng chữ run run:
“Nếu được quay lại ngày đó, anh ước mình đã chọn giữ em… chứ không phải giữ bí mật.”
Tôi mỉm cười, xé tấm ảnh thành từng mảnh nhỏ, thả vào ngọn lửa.
Vì có những bí mật, đáng ra nên cháy cùng quá khứ.