Điền mã analytic vào đây

Trong ca cấp cứu phụ nữ bị tai nạn, bác sĩ mồ côi Tuấn ch/ế/t lặng khi phát hiện cô có vết bớt hình giọt nước giống hệt vết bớt trên tay mình.

Tin Tức

Trời đã về khuya. Cả tòa nhà bệnh viện sáng rực ánh đèn trắng, những hành lang dài loang loáng phản chiếu bóng người đi lại. Ở phòng trực tầng bảy, Minh ngồi bên bàn làm việc, tay cầm tách cà phê đã nguội ngắt. Mắt anh đỏ lên vì thiếu ngủ, nhưng tâm trí vẫn tỉnh táo như thể quen với cái mệt mỏi này từ lâu rồi.

Minh là bác sĩ phẫu thuật có tiếng. Anh không nói nhiều, không cười và chẳng bao giờ để cảm xúc xen vào ca mổ. Đối với đồng nghiệp, anh là biểu tượng của lý trí tuyệt đối. Đối với bệnh nhân, anh là người lạnh lùng đến mức đáng sợ. Còn với chính mình, anh là kẻ mồ côi chẳng tin vào điều gì ngoài dao mổ và kiến thức y khoa.

Bên ngoài, tiếng còi xe cấp cứu vang lên, chói lói giữa màn đêm tĩnh mịch. Minh khẽ thở dài, đặt tách cà phê xuống rồi đứng dậy.

 

– Có ca nào vừa nhập viện? – anh hỏi, giọng khàn.

Nữ y tá chạy đến, thở dốc:
– Dạ, bác sĩ Minh! Bệnh nhân nữ, khoảng năm mươi tuổi, bị tai nạn giao thông. Chấn thương vùng bụng nghiêm trọng, đang mất máu nhiều.

– Chuẩn bị phòng mổ. Gọi ekip ngay.

Minh nhanh chóng thay áo, rửa tay, đeo găng, khẩu trang – mọi động tác thuần thục như phản xạ. Khi bước vào phòng, mùi thuốc sát trùng trộn lẫn mùi máu tanh xộc lên. Người phụ nữ nằm im lìm, khuôn mặt trắng bệch, ngực nhấp nhô yếu ớt.

Anh cúi xuống xem xét, ánh đèn chiếu thẳng vào cổ tay trái của bà. Giữa vùng da tái nhợt là một vết bớt mờ, hình như giọt nước lăn nghiêng. Minh thoáng sững người, tim anh bỗng đập mạnh. Anh nhìn lại cổ tay mình – nơi có một vết bớt giống hệt, chỉ khác ở phía đối xứng. Một thoáng rối loạn vụt qua tâm trí, nhưng rồi anh siết chặt tay, ra hiệu bắt đầu mổ.

Máu, dao, kim khâu, hơi thở gấp gáp. Anh làm việc điềm tĩnh đến mức đồng nghiệp phải nể phục, không một động tác thừa. Nhưng sâu trong lòng, có thứ gì đó như đang bị khuấy động. Hình ảnh vết bớt kia cứ hiện ra, chập chờn giữa ánh đèn mổ.

Khi ca phẫu thuật kết thúc, bệnh nhân tạm ổn. Minh đứng lặng một lúc lâu. Anh tháo khẩu trang, lau mồ hôi, rồi nhìn xuống khuôn mặt người phụ nữ lần nữa. Một cảm giác vừa thân thuộc vừa xa lạ len lỏi.

Đêm đó, anh không về phòng trực mà ngồi lại. Trong ánh sáng mờ của màn hình, anh mở hồ sơ bệnh nhân. “Tên: Trần Thị Lan, 56 tuổi. Quê quán: Quảng Trị.”

Quảng Trị. Tim Minh khẽ giật. Đó là nơi anh được đưa đến trại trẻ mồ côi ba mươi năm trước, sau một trận lũ quét lớn. Anh nhớ mơ hồ có người từng nói: mẹ anh bị nước cuốn mất, còn anh được một người lính cứu và giao lại cho trại. Chỉ còn lại vết bớt hình giọt nước trên cổ tay như dấu hiệu để nhận con nếu có ngày nào đó gặp lại.

 

Anh từng coi chuyện ấy là điều hão huyền. Bao nhiêu năm qua, anh chưa từng tìm kiếm ai. Mẹ, với anh, chỉ là một khái niệm mơ hồ. Nhưng đêm nay, khi nhìn thấy vết bớt ấy, tim anh lại dội lên cảm xúc mà chính anh cũng không hiểu nổi.

Sáng hôm sau, Minh vào phòng bệnh. Người phụ nữ vẫn hôn mê, hơi thở yếu nhưng ổn định. Anh đứng bên cạnh giường, nhìn gương mặt đầy những vết bầm tím. Dưới ánh sáng ban mai, gò má bà hơi run, mí mắt khẽ động.

Anh khẽ nói, như một lời thì thầm gửi vào không trung:
– Bà là ai… và tại sao lại mang cùng dấu vết với tôi?

Một nữ y tá bước vào, nhỏ giọng:

– Bác sĩ Minh, bệnh nhân này không có người thân. Hàng xóm đưa vào, họ nói bà sống một mình, buôn bán nhỏ, không chồng con.

Minh gật đầu. Anh nhìn sang cửa sổ, ánh sáng hắt lên gương mặt bình thản nhưng ánh mắt anh sâu thẳm.

Chiều hôm đó, trong ca trực, anh bất giác mở điện thoại tra tên “Trần Thị Lan – Quảng Trị – lũ năm 1995”. Hàng loạt mẩu tin cũ hiện ra. Một dòng tin mờ nhòe trên báo giấy scan lại: “Người phụ nữ tên Lan mất con trai ba tuổi trong cơn lũ, vẫn ngày ngày ra bờ sông chờ đợi.”

Bàn tay anh siết chặt đến trắng bệch.

Tối hôm ấy, anh ghé lại phòng bệnh, ngồi xuống cạnh giường. Bà Lan vẫn mê man, khuôn mặt hốc hác. Anh nắm lấy tay bà – lần đầu tiên Minh nắm tay một người không phải bệnh nhân, mà là… ai đó anh không thể gọi tên.

– Nếu thật sự… – anh khẽ nói, giọng run run – nếu thật sự bà là mẹ con… thì số phận này… quá tàn nhẫn.

 

Giọng anh nghẹn lại. Anh buông tay ra vội, như sợ chính mình.

Ba ngày sau, bà Lan mở mắt. Minh đang ở phòng trực thì y tá gọi:
– Bác sĩ! Bệnh nhân Lan tỉnh rồi!

Anh vội vã chạy đến. Trong phòng, bà đang cố ngồi dậy, vẻ mặt hoang mang. Anh bước đến, dịu giọng:

– Bác cứ nằm nghỉ. Đừng cố. Bác vừa trải qua ca phẫu thuật lớn.

– Cậu là… bác sĩ phẫu thuật tôi sao? – bà hỏi, giọng yếu ớt.

– Dạ, tôi là người trực đêm đó.

– Cảm ơn cậu… Cậu cứu tôi một mạng. – Bà nhìn anh, ánh mắt chậm rãi lướt qua gương mặt anh. – Cậu có đôi mắt… giống người tôi từng biết lắm.

Minh mím môi, cố giữ giọng bình thường:
– Có lẽ là trùng hợp thôi, bác ạ.

– Ừ… chắc là trùng hợp. – Bà khẽ cười, rồi quay mặt đi. Một giọt nước mắt rơi xuống gối.

– Bác có người thân để báo tin không? – Minh hỏi.

– Không. Tôi sống một mình… mấy chục năm nay. Tôi từng có con trai, nhưng mất nó rồi. Trong cơn lũ… năm ấy. – Giọng bà run rẩy. – Nó còn bé lắm, mới ba tuổi thôi. Tôi chỉ nhớ trên cổ tay nó có vết bớt hình giọt nước. Tôi vẫn nghĩ… nếu có kiếp sau, tôi sẽ nhận ra nó nhờ dấu ấy.

 

Minh sững người. Trái tim anh đập thình thịch trong lồng ngực. Anh quay đi, cố giấu sự bối rối.

– Có lẽ… định mệnh chưa dứt. – Anh nói khẽ, rồi vội bước ra khỏi phòng.

Đêm đó, Minh không thể ngủ. Câu chuyện bà kể cứ vang lên trong đầu. Anh mở bàn tay, nhìn vào vết bớt của mình – hình giọt nước nghiêng nghiêng. Anh khẽ cười, nhưng trong tiếng cười có vị mặn của nước mắt.

Sáng sớm, khi bệnh viện còn chưa đông, anh trở lại phòng bà Lan. Bà đang tỉnh, ngồi tựa đầu giường, ánh nắng len vào qua khung cửa sổ.

– Bác tỉnh sớm thế. – Anh cất giọng nhẹ.

– Ờ… tôi không ngủ được. Mỗi lần nhắm mắt, lại thấy cơn lũ năm ấy. – Bà nhìn ra xa, mắt nhòe đi. – Tôi đã tìm con suốt nhiều năm, nhưng chẳng có tin tức gì. Có lúc tưởng như điên. Rồi tôi tự nhủ chắc nó đã yên, mình sống cũng để chờ ngày gặp lại ở nơi khác.

Minh ngồi xuống bên cạnh, giọng khẽ run:
– Bác… vẫn nhớ rõ con trai mình chứ?

– Nhớ chứ. Nó tên Khải. Mắt sáng, da trắng, hay cười. Tôi vẫn giữ đôi dép nhỏ của nó… – Bà nghẹn ngào, tay đưa lên lau nước mắt. – Giá mà… tôi được gặp nó một lần thôi, dù chỉ là trong mơ.

Minh cắn chặt môi. Cả thân người anh như run lên. Anh chậm rãi kéo tay áo lên, để lộ cổ tay.

– Bác… có nhớ vết bớt này không?

Bà Lan nhìn, tim như ngừng đập. Bàn tay run run đưa ra, chạm vào vết bớt. Môi bà mấp máy:

– Giọt nước… nghiêng sang phải… Trời ơi… là… là con sao?

Minh không nói được nữa. Nước mắt anh trào ra. Anh nắm lấy bàn tay ấy, bật khóc nức nở:
– Mẹ ơi… là con đây. Con là Khải… là đứa bé bị lũ cuốn năm ấy.

Bà òa khóc, vừa run vừa siết chặt anh vào lòng:
– Con ơi… mẹ tìm con suốt ba mươi năm… Mẹ tưởng đã mất con rồi.

– Con xin lỗi vì đến giờ mới về được… – Anh nói trong tiếng nấc. – Con không nhớ gì hết… chỉ có vết bớt này.

Hai mẹ con ôm nhau thật lâu. Tiếng khóc nghẹn ngào khiến y tá ngoài cửa cũng lặng người. Không ai dám bước vào, chỉ nghe tiếng bà Lan gọi “con ơi” xen lẫn tiếng Minh thì thầm “mẹ ơi”.

Những ngày sau, bà Lan hồi phục nhanh lạ thường. Mỗi sáng Minh đều ghé qua, giúp bà đi lại, trò chuyện. Bà kể anh nghe về tuổi thơ đã mất, về căn nhà bên bờ sông năm xưa, về đêm mưa tầm tã và cơn lũ hung dữ. Mỗi lời bà nói, Minh đều lặng im lắng nghe, đôi mắt ươn ướt.

Một chiều, bà cười nói:
– Mẹ không ngờ, người cứu mẹ lại chính là con trai mình.

Minh khẽ nắm tay bà, đáp:
– Có lẽ, đó là cách ông trời bù đắp cho chúng ta.

– Con từng nói không tin vào định mệnh chứ gì? – Bà cười hiền.

– Giờ thì con tin. – Anh nhìn bà, giọng trầm ấm. – Vì chỉ có định mệnh mới khiến mẹ con mình gặp lại nhau giữa bao nhiêu người trên thế gian này.

Từ ngày ấy, Minh thay đổi. Đồng nghiệp ngạc nhiên thấy anh mỉm cười nhiều hơn, giọng nói dịu hơn. Trong phòng mổ, anh vẫn điềm tĩnh, nhưng không còn là người lạnh như trước. Có lần, một y tá trẻ hỏi đùa:
– Bác sĩ Minh, sao dạo này anh vui thế?

Anh chỉ cười:
– Vì cuối cùng, tôi cũng tìm thấy người thân của mình.

 

Cô y tá không hiểu, nhưng khi nhìn thấy anh dắt tay một người phụ nữ tóc bạc đi dọc hành lang, cô bỗng thấy sống mũi cay cay.

Ngày bà Lan được xuất viện, trời rạng nắng. Minh dìu mẹ ra cổng bệnh viện. Người bảo vệ già nhìn theo, mỉm cười chúc:
– Hai mẹ con mạnh khỏe nhé.

Bà Lan quay lại, gật đầu, mắt rưng rưng:
– Cảm ơn cậu. Từ nay tôi không cô đơn nữa.

Minh nắm chặt tay mẹ, khẽ nói:
– Con hứa, sẽ không để mẹ lạc mất con thêm lần nào.

Hai người cùng bước ra khỏi cổng, hòa vào dòng người tấp nập của thành phố. Nhưng với họ, thế giới bỗng yên bình lạ. Dưới nắng, hai vết bớt giống nhau – một trên tay con, một trên tay mẹ – lấp lánh như chứng nhân cho cuộc đoàn tụ muộn màng mà kỳ diệu.

Ai đó trong bệnh viện kể lại câu chuyện ấy mãi về sau. Mỗi khi nhắc đến, người ta đều khẽ hạ giọng, như sợ làm vỡ đi điều gì thiêng liêng. Họ nói, hôm ấy, giữa bao tiếng ồn ào của bệnh viện, chỉ có hai con người ôm nhau trong nước mắt – và tất cả những ai chứng kiến đều cảm thấy tim mình ấm lại.

Vì đôi khi, thứ kỳ diệu nhất không nằm ở phép màu, mà ở chính máu mủ – sợi dây vô hình nối con người với nhau, dẫu có lạc mất nửa đời vẫn không thể đứt.